Tâm sự

Tôi chọn nói ra lời yêu để không phải nuối tiếc dù kết quả có ra sao

Tình yêu vốn có lý lẽ riêng của nó, kể cả yêu đơn phương. Nhất là yêu đơn phương bạn thân, bạn sẽ không hiểu được nổi khổ tâm của người trong cuộc. Nói ra thì sợ mất đi tình bạn đẹp mà không nói ra thì bản thân đau khổ...

Mối tình hiện tại được hơn 3 năm, tôi và cô ấy tâm đầu ý hợp dù người yêu có hơn tuổi tôi. Dù chưa đưa người yêu về ra mắt gia đình và cũng chưa xác định sẽ tiến tới hôn nhân nhưng đó là tình yêu chân thành. Tôi cũng cảm thấy may mắn khi mình đã bước ra được cuộc tình đơn phương trước đó để tìm được một người yêu mình, mình yêu. 

Cuộc tình đơn phương đó bắt đầu từ thời sinh viên. Hồi đó, tôi để ý cô bạn thân trong nhóm lớp đại học. Chúng tôi thường đăng ký học cùng lớp, cùng làm bài tập nhóm, cùng đi ăn, đi chơi và liên tục tụ tập với nhau. Chính những lần tụ tập vui đùa đó mà tôi đã thầm thích cô bạn từ lúc nào chẳng hay.

Nhẽ ra khi phát hiện ra thứ tình yêu chớm nảy nở đó tôi phải thể hiện để cho cô bạn đó biết và dần xây dựng tình cảm. Nhưng tôi lại lựa chọn giấu diếm. Chúng tôi vẫn bên cạnh nhau, là những người bạn thân thiết. Tôi luôn là người châm chọc, trêu đùa cô ấy. Chính vì vậy, cô ấy chắc chắn không nhận ra sự rung động nơi tôi. Chính cái cảm giác yêu một người hiểu rõ về mình, mình cũng hiểu rõ về họ và cảm thấy thoải mái khi bên cạnh nhau dù cho bản thân ăn mặc xuề xòa, tóc tai bù xù… lại càng khiến tôi lún sâu vào thứ tình cảm đơn phương. 

Cứ như vậy, 4 năm đại học trôi đi nhanh chóng là 4 năm tôi thầm thương trộm nhớ. Đã đôi lúc, tôi muốn nói ra thứ tình cảm này nhưng lại sợ. Nếu nói ra tình cảm, vừa vặn người bạn đó cũng thương mình thì thật hạnh phúc xiết bao. Từ mối quan hệ là bạn bè tiến triển thành tình yêu thì đó là một kết thúc đẹp cho tình bạn. Và chắc hẳn, thứ tình yêu được xây dựng từ tình bạn chắc chắn sẽ bền lâu. 

Nhưng, yêu bạn thân, muốn thổ lộ tình cảm với người bạn đó lại là một ván cược lớn. Bởi, nói ra, hoặc là tôi sẽ có được tất cả, hoặc tôi sẽ chẳng có gì, đúng kiểu “được ăn cả ngã về không”. Nếu cô ấy không có tình cảm, tôi sẽ mất đi người bạn thân thiết. Chính vì lỗi sợ đó, tôi cứ giấu mãi trong lòng. Đến lúc, cô bạn đó thủ thỉ rằng cô đã yêu một người đàn ông khác. Lúc đó, tôi mới nhận ra, mình cứ sợ, sợ điều này điều kia rồi cuối cùng cô ấy cũng không ở bên mình. Thà cứ nói ra, biết đâu tôi có cơ hội với cô ấy. Hoặc nếu không, cũng để cho cô ấy hiểu được tình cảm của mình. Và cũng để lòng mình thôi hối tiếc. 

Sau cú sốc đó, tôi quyết định tỏ tình với cô bạn thân mặc dù đã biết cô có người thương. Tôi bảo với cô bạn rằng, tôi sẽ mãi ở đây và chờ đợi cô quay lại. Và tôi đã từng mong chờ, cô và người thương đó không đi đến đâu và cô về bên mình. Thật ích kỷ phải không, nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua. Nhìn thấy người bạn mình yêu quý tìm được bến bờ hạnh phúc, tôi thầm chúc phúc cho cô, lòng mình cũng an nhiên.  

Bước qua mối tình đơn phương, tôi tìm được hạnh phúc cho đời mình. Tôi cũng thầm cảm ơn tôi của những năm tháng thanh xuân đã can đảm bày tỏ nỗi lòng: “Tớ thích cậu”. Và chắc rằng, nếu tôi của năm tháng đó không thử thì chắc hẳn tôi của bây giờ sẽ tiếc nuối.