Nếu tôi là con ông Vũ...

Dư luận mấy ngày nay đang sôi lên sùng sục với những câu chuyện xoay quanh cuộc ly hôn bạc tỷ của vợ chồng vua cà phê Trung Nguyên. Họ xúm vào bàn tán thậm chí còn xắn tay phân định đúng sai cho ông Vũ và bà Thảo.

Ai đúng ai sai, ai tham lam ai tình nghĩa trong cuộc hôn nhân này liệu có còn quan trọng!? Cuộc ly hôn này cũng chẳng có gì đáng chú ý nếu đó không phải là cuộc hôn nhân của những người đứng đầu cả một tập đoàn mang tầm vóc quốc gia.

Ông Vũ giỏi, bởi nếu không giỏi thì đã không có một Trung Nguyên mang tầm vóc quốc gia như thế. “Ông Vũ phải nên như thế này, bà Thảo phải như thế kia…” những lý lẽ kiểu phân định đúng sai như thế đến từ đám đông tôi e rằng là thừa thãi bởi lẽ “chim sẻ sẽ không bao giờ hiểu đại bàng nghĩ gì”.

Thế nên tôi cũng chẳng bận tâm đến những khúc uẩn, mưu toan trong cuộc ly hôn này, tôi chỉ cảm thấy xót. Xót cho những đứa con 5,6 năm nay không có bố bên cạnh bảo ban dưỡng dục, xót cho chúng phải chịu cảnh gia đình chia hai. Mẹ ra đòn, bố trả miếng.

Nếu tôi là con ông Vũ... thì rằng cuộc ly hôn của bố mẹ tôi cũng giống như bao cuộc ly hôn khác ngoài kia với cùng một lý do: Không thể sống chung được với nhau thì chia tay! Chỉ khác ở chỗ đó là một vụ ly hôn bạc tỷ, người ta tò mò "người giàu thì ly hôn thế nào?" nên những chi tiết đời tư của bố mẹ tôi mới đem ra mổ xẻ, bới móc.

Nhiều người đọc dăm ba câu chuyện trên mạng xã hội đã vội phê phán mẹ tôi tham lam thế này, bố tôi phụ bạc thế kia… rồi điên… rồi giàu có, sướng mà không biết hưởng. Đọc được những điều đó, tôi thấy đau nhói từ trong thâm tâm, các người là ai mà nỡ buông lời tàn độc không suy nghĩ?

Nếu tôi là con ông Vũ... thì bố mẹ ly hôn đã là một chuyện chẳng lấy gì làm vui vẻ. Ấy vậy mà hôm nay tôi còn phải ngồi đây để nghe cuộc đối thoại của bố mẹ trên toà qua lăng kính phán xét của người khác. Bĩ cực!

Ly hôn là chuyện lớn hay chuyện nhỏ là do cách nhìn của mỗi người.

Nếu tôi là con ông Vũ... Bố mẹ tôi cũng là con người với đầy đủ cung bậc cảm xúc hỉ - nộ - ái - ố như bao người khác. Tôi tin cả hai người mà tôi yêu mến đều có lý lẽ/tình cảm riêng của mình, và khi một trong hai không thỏa mãn được lý/tình đó thì đổ vỡ là điều khó tránh khỏi. Điều này luôn được tóm tắt bằng một câu kinh điển trong những vụ án ly hôn: “Mâu thuẫn vợ chồng đã trở nên trầm trọng, mục đích chung không đạt được, cuộc sống hôn nhân không thể kéo dài thêm nữa”.

Nếu tôi là con ông Vũ... Nếu tôi là một trong số chúng, mà tôi là một trong số chúng thế quái nào được! Tôi thì vẫn là tôi thôi, tôi không thể vào vai con của ông Vũ, bà Thảo để thay chúng nói rằng tôi đau lòng, tôi buồn bã, tôi khủng hoảng đến thế nào khi phải chứng kiến bố mẹ tôi đứt gánh. Như thế là độc ác, là tàn nhẫn đối với chính cái người tôi đã vào vai. Ai mượn tôi khua môi múa mép những điều họ có khi còn không bao giờ nghĩ đến?

Cho đến lúc này, tôi không quan tâm ông Vũ - bà Thảo nói thế nào với nhau trên toà, không quan tâm khối tài sản hơn 8.000 tỷ kia sẽ được phân chia thế nào. Chỉ mong, 4 đứa trẻ - những kết tinh tình yêu của hai người - chúng sẽ ổn. 

*Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.

Quý độc giả có ý kiến đóng góp, bài viết cộng tác chuyên mục Đa chiều - báo Điện tử Người Đưa Tin xin gửi về hộp thư điện tử: Toasoan@nguoiduatin.vn