Tâm sự

Cái giá phải trả khi “bán đứng” tình bạn

Có những mối quan hệ, đến một thời điểm nào đó, hai phía tự dưng không liên lạc, không hỏi han, không gặp gỡ. Tự trong lòng mình biết, đã đến lúc rời xa nhau. Cũng có đôi lúc thôi thúc muốn hỏi tại sao lại vậy nhưng rồi ngẫm lại thấy điều đó cũng đâu còn quan trọng. Nói ra được gì, đào bới quá khứ được gì, hãy để tâm hồn bình yên.

Từng là đôi bạn thân thiết, từng sống cùng với nhau như người trong gia đình nhưng rồi hiện tại, tôi và cô bạn ấy không còn trò chuyện tíu tít, không còn những buổi chiều cùng nhau vi vu khắp nơi. 

Có lẽ, không chỉ riêng mình tôi mà cũng khá nhiều người cũng gặp trường hợp như vậy. Chúng ta có một vài người bạn cất giấu trong tim nhưng lại không thể cùng họ nói chuyện vui vẻ, thoải mái như trước.  

Bất giác, nhớ lại, hồi xưa mình với cô bạn thân một thời đã từng trò chuyện thâu đêm, nói mãi mà không thấy hết chuyện. Chúng ta đã từng kể cho nhau về những ước mơ, hoài bão, từng ôm nhau khóc nức nở chỉ vì những ngày đầu bước vào đời quá áp lực. Vậy mà, khi cùng nhau làm việc ở một chỗ bạn lại sinh ra đố kỵ với tài năng của mình. Bạn cho rằng tôi may mắn khi gia đình luôn yêu thương, nhan sắc và cả tài năng đều có. Còn bạn, kém may mắn hơn khi bố mẹ ly hôn, nhan sắc và tài năng thì chỉ ở bậc trung.

Còn nhớ, trước mặt tôi, bạn vẫn luôn vui vẻ, giúp đỡ. Trước mặt mọi người, chúng ta là đôi bạn không thể tách rời. Cả hai vẫn hàng ngày cùng đến chỗ làm, ăn cùng nhau và cùng cố gắng cho sự nghiệp của mình. Nhưng nào ngờ, trước mặt là vậy nhưng trong tâm bạn thì lại ủ mưu, tìm cơ hội “đá” người bạn thân ra khỏi công ty.

Cả hai được giao nhiệm vụ tìm ý tưởng cho bộ thiết kế thời trang vào hè. Trong quá trình thực hiện, tôi vẫn vô tư kể về ý tưởng của mình và còn gợi ý cho bạn. Nào ngờ, đến ngày nộp bản thiết kế, bạn lấy cắp của tôi và tự nhận đó là của mình. Đúng như mong muốn của bạn, tôi bị “đá” ra khỏi công ty còn sự nghiệp của bạn lên như diều gặp gió khi bản thiết kế được đánh giá cao.

Hiện tại, bạn có chỗ đứng trong ngành thời trang. Bạn đã có tiền tài như mong ước. Lúc này, khi bên cạnh bạn chẳng còn nổi một người bạn thân thiết, bạn mới nhớ tới tôi, nhớ tới lỗi lầm của tuổi trẻ. Bạn tìm đến tôi xin lỗi. Bạn mong tôi tha thứ và chúng ta sẽ trở lại như xưa. Nhưng không, với tôi, tình bạn thiêng liêng ngày xưa ấy đã không còn. Tôi không chấp nhận một người mang tình bạn ra đánh đổi như vậy. Nếu bạn đã chọn tiền tài, sự nghiệp thì hãy đứng một mình trên đỉnh cao danh vọng. Bạn sẽ không bao giờ có lại được tình bạn năm xưa. Bạn đã chém vào tình bạn của chúng ta bằng nhát dao đoạn tuyệt thì tương lai bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có tôi...